AcDieu225
Co Vang Tammy

Free Hit Counters
Web Site Hit Counters

Acdieu

Lược khảo về Thời Xuân Thu, Chiến Quốc và chuyện tình của Vương Thái Hậu với anh chàng Lao Ái.

Truyên ngắn của Ác Điểu già.

 Lược  khảo  về  Thời  Xuân  Thu,  Chiến  Quốc và  chuyện  tình  của Vương Thái  Hậu  với  anh  chàng  Lao  Ái.
*   *   *   *   *
Tôi nhớ năm tôi học Đệ Ngũ, thầy dạy Việt văn tên là thầy Võ Văn Uôn, ông ấy thường khuyên chúng tôi ráng đọc truyện Tàu cho thật nhiều, nhất là hai quyển truyện: Tam Quốc Chí và Đông Châu Liệt Quốc vì đây là hai quyển truyện thuộc hạng nhất nhì trong Tài Tử Thư của văn học Trung Hoa. Để chi vậy? Xin thưa vì từ Đệ Ngũ trở lên, các học sinh được học viết về bình luận, chứ không còn học viết về tả cảnh, tả tình, tả nhân vật như các lớp ở dưới. Mà đã nói tới bình luận thì phải lý luận sao cho suôn sẻ vững chắc, phải dẫn chứng từ những tấm gương trong lịch sử (Sao lại là lịch sử Trung Hoa? Sử Việt Nam không có sao?) Đây là câu hỏi hay nhưng không hiểu tại sao tất cả học sinh của các trường Trung Học trên toàn quốc lúc đó chưa ai đặt câu hỏi như vậy mà tất cả chỉ biết vâng lời thầy.

Đây là hai quyển sách rất khó đọc, nhất là quyển Đông Châu Liệt Quốc. Thứ hai nữa rất khó tìm kiếm đâu ra. Nguyên cà tỉnh lỵ tôi ở, chưa chắc gì tìm ra được mươi nhà có giữ hai bộ truyện đó. Rất may tôi đã một lần nhìn thấy hai bộ “tạng kinh” đó ở nhà bà cô của thằng bạn tôi. Cứ nhìn vào cách giữ gìn trang trọng những quyển sách đó thì biết họ không bao giờ cho một thằng học trò 15,16 tuổi như tôi mượn đọc, có hỏi cũng bằng thừa. Tam Quốc Chí thì có vỏn vẹn một quyển còn Đông Châu Liệt Quốc thì có đến 3 quyển. Mỗi quyển thuộc khổ 6 in X 9 in và dày độ ngót nghét hai nghìn trang, bìa cứng và được dựng đứng trong tủ sách trông thật là chiểm chệ. Thôi thì học trò chúng tôi bèn tụng đở quyển “Cổ Học Tinh Hoa” để có một mớ điển tích mà làm luận với người ta vậy. Suy cho cùng thì với lứa tuổi đó chưa chắc gì chúng tôi đọc và hiểu nổi hai quyển truyện đó, đó là chưa nói dùng quá nhiều thời giờ đọc sách thì còn đâu thời giờ để luyện môn Toán và Lý Hóa Quang với hệ số 4 và 3 là hệ số quyết định đậu rớt kỳ thi Trung Học Đệ Nhất Cấp năm tới.

Cũng may năm 1962 Tôi đậu Trung Học, lên Saigon tá túc với anh chị tôi để học Đệ Tam. Nhà anh chị tôi nằm sâu trong hẻm đường Nguyễn Huỳnh Đức Phú Nhuận. Ngoài đầu hẻm có nhà cho mướn sách của ông bà cụ Xuân, người Bắc di cư và cô con gái tên Lài trông cũng xinh đáo để. Ông bà cụ có lẽ làm nghề nầy khá lâu nên rất kinh nghiệm, có thể từ hồi ở ngoài Bắc cơ. Những quyển sách cho mướn, được cụ chăm sóc thật kỹ lưởng như kết lại gáy sách cho đừng sút sổ hoặc thay bìa bằng giấy dầu, khách hàng khi trả sách cụ xem xét thật kỹ coi có xé rách trang nào bên trong không. Thật may mắn hai quyển truyện tôi hằng mơ ước đọc lúc học Đệ Ngũ giờ đây đã có trong nhà cho mướn sách của cụ. Quyển Tam Quốc Chí cụ phân ra làm 3 quyển mỏng, còn bộ Đông Châu Liệt Quốc thì phân nó ra làm 10. Hôm đầu tiên tôi đến mướn sách, cụ Xuân bảo tôi “Cháu hãy đọc bộ Tam Quốc Chí trước đã, cho quen dần với truyện Tàu rồi sau đó mới đọc được Đông Châu Liệt Quốc”. Dĩ nhiên tôi nghe lời cụ, tha về quyển một Tam Quốc Chí và đọc chừng 3 ngày là xong quyển một, đem trả và mướn quyển hai về đọc tiếp.Cứ thế chừng mười ngày tôi đã đọc xong bộ Tam Quốc Chí không mấy khó khăn.

Nghỉ dưởng sức độ một tuần, tôi mom ra nhà cụ Xuân vác về quyển một Đông Châu Liệt Quốc. Đọc đâu một phần tư quyển sách rồi mà tôi không nhớ gì cả, phải trở lại từ trang đầu, rồi cũng ráng lết được một phần ba quyển, tôi cũng bị dội ngược. Kỳ nầy nhất định không chịu thua nó, tôi bèn mua một tờ giấy trắng lớn, loại khổ để in báo và bắt đầu đọc lại từ đầu, đọc tới đâu tôi ghi xuống giấy đến đó và nhất là thử vẽ vị trí các nước chư hầu thời Xuân Thu. Có vậy tôi mới bắt được đầu dây mối nhợ rồi cứ thế mà đọc dần, tới đâu hiểu đến đó, thế là tôi thành công rồi đó. Vì sao rất khó đọc thế kia? Vì tác giả có lối viết như chuyện phim nhiều tập ngày nay, nghĩa là viết một vài chuyện xảy ra trong nước nầy thì nhảy sang viết những chuyện xảy ra ở nước khác vào cùng thời điểm đó, rồi đến nước khác và nước khác nữa … vị chi là 12 nước chư hầu: Tề, Sở, Tấn, Tần, Lỗ, Vệ, Tống, Yên, Trịnh, Tào, Trần, Sái.

Bây giờ thử hỏi “Đông Châu Liệt Quốc” là sách nói cái gì? Ở thời nào? Nhà Châu lên làm vua vào năm 1135255 trước Tây lịch, vị chi dòng nầy làm vua 880 năm truyền nối nhau tất cả là 37 đời. Cũng giống như những dòng vua khác, những vị vua lập nghiệp tiên triều đều là những vị anh minh tài ba lỗi lạc nhưng đến đời cháu chắt thì ôi thôi rất ư bệ rạc, ươn hèn vì thế nên mới mất ngôi Thiên tử. Lúc đầu nhà Châu đóng đô ở Trường An, tỉnh Thiểm Tây nhưng đến năm 720 (trước TL) Châu Tuyên Vương vì rất sợ rợ Tây Nhung khuấy nhiễu, nên dời đô về hướng đông lánh nạn vì vậy Sử viết là Đông Châu Liệt Quốc. Vua cho đóng đô ở Lạc ấp, tỉnh Hà Nam và tình thế bấy giờ suy yếu lắm rồi. Đây là dịp các chư hầu biểu dương lực lượng, đánh nhau túi bụi tương tàn, bao giờ họ cũng dùng danh nghĩa “Phò Châu, diệt Rợ” để sai khiến các nước yếu hơn làm theo mệnh lệnh của mình và phải suy tôn mình làm minh chủ, có nghĩa là Bá chủ chư hầu. Lần lượt người ta thấy các Bá chủ như là: Tề Hoàn Công (nước Tề), Tấn Văn Công (nước Tấn), Tống Tương Công, Sở Trang Công và Tần Mục Công. Khổng Phu Tử cũng sinh vào thời nầy tại nước Lỗ, khi lớn lên ông viết sử nước Lỗ gọi là kinh Xuân Thu. Chính vì vậy người sau nầy gọi thời nầy là thời Xuân Thu. Và thời nầy chấm dứt vào năm 400 trước Công nguyên sau một cuộc chíến đẩm máu giữa hai chư hầu Ngô và Việt (Ngô Phù Sai và Việt Câu Tiễn) và mối tình thật lãng mạn, lâm ly của Phạm Lãi, Tây Thi đã làm tốn bao nhiêu giấy bút và nước mắt của độc, thính, khán giả khi xem các đoàn hát bộ, hồ quảng, cải lương hay thoại kịch trình diễn trên sân khấu và rồi luôn cả điện ảnh nữa cũng xía phần giàn dựng cốt truyện nầy.

THỜI CHIẾN QUỐC 400255 trước Công Nguyên. Sau thời Xuân Thu nhiều nước bị xoá tên, các nước còn lại cố gắng mở mang bờ cỏi, làm dân giàu nước mạnh và rồi theo luật tuần hoàn của Tạo hóa: hết thịnh rồi suy, hết an rồi loạn thế là các nước ấy gồm 7 nước: Tần, Sở, Yên, Tề, Triệu, Ngụy, Hàn lại đánh giết nhau chí chóe. Cái tuyệt của giai đoạn chinh chiến Thời Chiến Quốc là các nước đã biết dùng cơ trí để đánh nhau do cặp Tôn Tẩn -  Bàng Quyên bày ra hay dùng chánh sách ly gián, phản gián để phá những điều ước liên minh do cặp Tô Tần - Trương Nghi chủ động. Hai cặp nầy đều là học trò cưng của Quỉ-Cốc Tiên Sinh là một con người rất thông: Số học, Binh học, Du học và Xuất thế học. Cuối cùng thì nhà Tần cũng tóm thu được Lục quốc ( 6 nước kia ) và hất chân Châu Noãn Vương là vị vua cuối cùng nhà Châu để lên ngôi Thiên Tử. Và từ đây, Sử Tàu đã lật sang trang mới: chấm dứt triều đại nhà Châu. Triều đại mới là nhà Tần (năm 220 trước Công Nguyên) và vì vua vĩ đại nhất của nhà Tần là Tần Thủy Hoàng.

Khi viết về Tần T. Hoàng mà quên đi Thừa Tướng Lã Bất Vi là điều đại thiếu sót. Lã B. Vi vốn là một tay buôn ngọc, đá quí và rất sành việc đời. Ngày kia có lần ông hỏi đố bố ông “Theo bố, vậy chớ nghề buôn nào, làm người ta phát đạt và hiển vinh nhất?” ông bố thành thật trả lời “nhà ta đã ba đời bán buôn đá quí mà trở thành đại gia, thê thiếp cả lũ, tiền bạc phủ phê con chưa vừa lòng ư ?” Lã Vi đáp “Đó mới là giàu, vinh hiển thì chưa. Vậy phải buôn vua, bán chúa mới được”. Cụ ông chắc phải lắc đầu chịu thua thôi. Vì sao Lã Vi khẳng định như thế đó, bởi vì Lã Vi đã biết:

Công tử Dị Nhân ( xin mở ngoặc nơi đây để cắt nghĩa thêm: Thời xưa con vua được gọi là Hoàng tử, đứa nào được chọn lên kế ngôi thì gọi nó là Thái tử. Ở các nước chư hầu, con của mấy vị chúa gọi là công tử, thằng nào được chọn nối nghiệp chúa thì gọi nó là Thế tử ) Dị Nhân là con của Tần chúa An Quốc Quân được gởi sang nước Triệu để làm con tin vì lúc đó Tần,Triệu có chung mối liên minh quân sự. Đang lúc nầy hai nước Triệu, Tần lại không thuận thảo nhau lắm nên Dị Nhân bị Công Tôn Kiều nước Triệu quản thúc. Lã Vi biết rõ chuyện đó nên ông cố làm thân với Công Tôn Kiều và Dị Nhân. Ngày kia ông mời 2 vị nầy đến nhà ông ăn nhậu, ông không quên bỏ chút thuốc ngủ vào chén rượu thằng Công Tôn Kiều để được nói chuyện nhiều với Dị Nhân. Ông hứa giúp Dị Nhân lên ngôi chúa và chuyện đầu tiên ông gả cái con ghệ thơm như múi mít tên Triệu Cơ của ông cho Dị Nhân, con nầy đã có thai với ông được hai tháng rồi. Đồng thời ông cũng qua Tần để gặp Tần chúa An Quốc Quân kể chuyện hiếu thảo của Dị Nhân, hơn thế nữa còn vào cung để gặp Hoàng hậu người nước Sở chưa có con, xin bà nhận Dị Nhân làm con của bà. Đã vậy ông lại nhận thêm một sứ mệnh mới nữa của Tần chúa là cố giảng hòa với Triệu, hầu đưa vợ chồng Dị Nhân về nước. Và rồi mọi việc cũng suôn sẻ, vợ chồng Dị Nhân được về nước, thằng nhỏ trong bụng Triệu Cơ ở đúng 12 tháng mới chịu chui ra (chuyện lạ đấy), việc đã rõ ràng như vậy làm sao Dị Nhân nghi ngờ gì lai lịch thằng bé, Dị Nhân đặt tên cho nó là  Tần Chính (vua Tần Thủy Hoàng sau nầy). Để thưởng công Lã Vi, Tần chúa đã ban cho ông một chức quan ở triều đình. Không bao lâu Tần chúa mất, Dị Nhân đương nhiên nối nghiệp cha, niên hiệu là Trang Tương Vương, Triệu Cơ trở thành Hoàng hậu, thằng bé Tần Chính nay là Thế tử và Lã Vi lên chức Thừa tướng. Công tâm mà nói Lã Vi là người rất có tài, đã góp nhiều công sức làm cho đất nước Tần trở nên lớn mạnh nhất thời bấy giờ. Trang Tương Vương ngồi trên ngai báo không bao lâu thì mắc phải chứng bệnh sợ ánh sáng và mắt không còn trông thấy rõ nữa, sức khỏe mỗi ngày một kém đi. Việc triều chính phải cạy nhờ Hoàng Hậu và Thừa tướng trông nom dùm. Không bao lâu Trang Tương Vương băng hà, Thế tử Chính lên ngôi nhưng vì còn nhỏ nên Thái hậu phải nhiếp chính với sự phò tá của Thừa Tướng Lã Vi. Phải nói đây là cái tai họa lớn cho Lã Vi, vì Lã Vi đã ngoài năm mươi tuổi, còn Hoàng hậu chỉ mới ba mươi hơn. Với cái tuổi nầy người đàn bà đã nảy nở trọn vẹn và thêm phần đẫy đà nước nôi, với lại họ là vợ chồng cũ, dù không rủ thì cũng đến chơi. Dĩ nhiên là hai người lén lút vụng trộm rất nhiều lần, rồi cho dù Lã Vi là người từng gian hồ tứ xứ, hiểu biết rất nhiều các loại thuốc bổ sinh lực nhưng ngặt nỗi tuổi khá cao, còn Hoàng hậu tối ngày ở trong cung cấm, ăn uống toàn là thứ bổ dưởng nên khí lực tràn trề mơn mởn thì Lã Vi làm sao mà thỏa mãn cho bà ấy được, hởi trời? Vài năm sau, Tần Chính đã được 16 tuổi, rất thông minh tự ra gánh vác việc triều chính dĩ nhiên vai trò của Thái hậu, Thừa tướng phải lu mờ, lạng quạng để Tần Chính biết được chuyện lẹo tẹo nầy thì cái đầu của Lã Vi khó ở yên trên cổ. Cuối cùng thì nỗi lo sợ của La Vi cũng được giải tỏa khi biết được ngoài phố nầy có một thằng thuộc loài du thủ, du thực nhưng được trời ban cho nó có một của quí rất ư là to lớn dị thường. Không dị thường sao được khi đường kính đo được 3 in và chiều dài là 14 in. Tên thằng nầy là Lao Ái. Sở dĩ Lã Vi biết nó vì nghe bọn đàn em thuật lại: Trong ngày lễ được mùa, Lao Ái được các bạn tháo chiếc bánh xe bò, rồi ngáng vào dương vật đang cứng của nó và xoay tít làm ai nấy đều tức cười và khâm phục. Hiện nó sống bằng đồng tiền của mấy bà nạ dòng, dâm phụ cung cấp, sáng tối chỉ biết rượu chè bê bết và cờ bạc mà thôi. Lã Vi lập kế đem nó vào cung, nạp cho Thái hậu để Thái hậu cho ông ra khỏi tầm tay. Chuyện đem thằng Lao Áí vào cung thì không khó lắm với cái đầu óc gian manh và xảo quyệt của Lã Vi, chỉ cần kết tội nó gian dâm, xử phạt đem thiến rồi tha chết thế là xong. Dĩ nhiên là thiến giả, rồi đem nó xung vào bọn nô dịch bị hoạn thiến, thế là nhập cung của Thái hậu được ngay, vụ nầy Lã Vi đã bàn trước với Thái hậu rồi.

Thái hậu chuẩn bị đón tiếp Lao Ái rất ư là trịnh trọng. Trong biệt cung của Thái hậu được dọn sẵn một bàn đặc biệt dành cho hai người, đầy đủ thức ăn thịnh soạn sơn hào hải vị, cúc tửu bồ đào không thiếu thứ chi chi. Thái hậu lệnh cho tất cả các tỳ nữ không được lén phén nơi nầy, khi nào cần bà gọi mới được vào. Chừng đâu 8 giờ tối Lao Ái xuất hiện trông sạch sẽ hẵn, râu mày nhẳn nhụi áo quần tươm tất và được Thái hậu ân cần ưu ái đón mời. Trao đổi bằng lời chắc là ít rồi vì Lao Ái là dân đầu đường xó chợ thì biết cái gì đâu mà hầu chuyện, vì vậy chỉ nói bằng ánh mắt đưa tình hoặc làn môi mời mọc, họ mời nhau thưởng thức những thức ăn bổ dưởng quí hiếm, cụng ly chúc mừng sức khỏe của nhau sao cho được dẻo dai. Qua chừng năm ba tuần rượu, ai nấy đều cảm thấy lân lân, dục vọng phừng lên, thế là họ lại bày ra trò chơi mới lạ, là chơi bài ba lá, kẻ nào thua phải uống một chung rượu và tháo gỡ một mãnh vải trên thân của mình. Như vậy chỉ cần chơi bảy tám ván bài, hai bên đối phương có người chỉ còn một  mãnh, có người không còn mãnh nào nữa. Thái hậu chịu hết nổi bèn đứng lên bang qua ghế Lao Ái và quỳ gối dưới chân hắn, bà có cảm giác sung sướng lạ thường vì lần đầu tiên bà thấy được cây ngọc to lớn ấy, bà lấy hai tay vuốt nhẹ mân mê nó, bà định há mồm ngậm nó vào nhưng mồm của bà xem ra lại nhỏ đối với nó, bà chỉ còn biết dùng lưỡi để liếm theo chiều dọc ngang hay dùng mũi để ngửi, để hít thật sâu cho đầy lòng ngực hương vị đặc biệt của giống đực mà trời đã ban, đôi lúc bà dùng cả hai tay nắm lấy nó đánh nhẹ vào má và trán của mình, rồi khẽ rên lên. Lúc đó Lao Ái đang dùng tay trái sờ soạng sau gáy bà, còn tay kia mân mê trái tai và gò má của bà. Dần với nhau một lúc như vậy, đầu óc hai người như sắp nổ tung, bà đứng lên lấy tay đùa tất cả chén ly đĩa tách cho rơi xuống sàn nhà rồi leo lên bàn, nằm ngữa đợi chờ. Cũng như bà, Lao Ái không còn chịu đựng nổi nữa vì xưa nay hắn chỉ làm tình với mấy mụ nạ dòng, dâm nữ hạng bình dân nhiều khi gặp phải con mụ hôi nách làm hắn muốn phát nôn nhưng vì cần tiền, hắn cũng ráng chìu chuộng “đối tác”. Có đâu như ngày hôm nay, có nằm mơ cũng không thấy được vậy. Bà tuy có lớn tuổi một chút nhưng quý phái, đài các, kiêu sa và thơm như hai múi sầu riêng đặt trên đĩa thì làm sao hắn không đắm đuối mê mệt cho được. Hắn thử lấy tay quệt ngang âm vật của bà, ối giời ơi dâm thủy ra chi mà lắm thế, thế rồi hắn kéo đít bà ra cạnh bàn, hắn đứng dưới đất, bắt hai chân bà gát lên vai hắn và khẽ đưa nhẹ cây ngọc của mình vào kẽ hở bên dưới của bà rồi rướng nhẹ vào. Thái hậu vội rống lên vì quá sướng. Nhìn gương mặt của bà trông như nhăn rúm lại bởi vì hai mắt đã nhắm nghiền, hai hàm răng cắn thật chặt đôi khi bà nghiến nghe trèo trẹo, miệng luôn rên nhỏ “hừ, hừ” hay hít hà, âm thanh quá ư là khích dục.Tên Lao Ái nầy lâu nay chuyên sống bằng nghề đĩ đực vì vậy chuyện làm tình, hắn rất là điệu nghệ, luôn nuông chìu bạn tình một cách đối đa, biết khi nào cần nhanh và lúc nào cần chậm, khi nào dùng tới kỷ thuật nại seo hay quay tròn hoặc giả bộ rút ra gần hết rồi bất thình lình lấp mạnh vô, thì chắc chắn đối phương phải rú to lên vì quá sướng. Đôi khi hắn khom hẳn người xuống để hôn môi hay cắn nhẹ vào càm hoặc núc cần cổ hoặc dùng lưỡi liếm vào lỗ tai, khóe mắt hoặc chót mũi của đối phương, khiến ống xy lanh bên dưới của bà lại tiết thêm một lượng lớn chất nhờn nữa. Lại có lúc hắn mân mê gò ngực vun trùng với hai núm đỏ au như hạt lựu, hay dùng ngón tay xoa nhẹ đầu vú, làm núm săn chắc và nhô cao lên như hai hạt bắp dựng đứng, hắn lấy ngón tay ấn nhẹ xuống, đối phương bất thình lình rú lớn như lợn bị chọc tiết, lúc đó ống xy lanh bên dưới lại tiết thêm một lượng lớn chất nhờn mới nữa, giúp bít tông của hắn vào ra một cách trơn tuột dễ dàng và tạo âm thanh “nhóp nhép”, nghe thật gợi tình và thật là khoái cảm. Gần ba mươi phút, bà đã hơn mươi lần bà đạt tới tột đỉnh, nhiều lần hai tay vò đầu bứt tóc, mươi lần bà phải rú to, chưa kể luôn luôn phải rên siết vì sung sướng quá mức chịu đựng. Bây giờ bà đã quá thỏa mãn và thấm mệt, hai tay buông rũ không còn làm hành động nào gọi là cộng tác với đối phương nữa như lắc mông, ưỡn đít lên cao, hay co bóp thành xy lanh v.v... Lao Ái biết như vậy là quá đủ cho bà, giờ thì tới phiên hắn đây. Hắn lấp nhanh và sâu chừng mươi cái nữa, hắn vụt lấy ra, nhanh tay đẩy thân hình bà ấy vào sâu giữa bàn cho khỏi té, gắp rút xoay người ra cửa cái, cầm cây ngọc hướng dẫn cho nó phóng tinh, ôi những giọt tinh đầu bắn rất xa chừng hơn 6 thước cách chân hắn. Thái hậu như tỉnh cơn mê, lồm cồm ngồi lên rồi phóng xuống mặt sàn, quỳ dưới chân hắn và há to mồm để đón nhận những giọt sữa của trời cho, nhưng những giọt sữa đó không thể bắn thẳng vào mồm bà mà nó phún tùm lum trên khuôn mặt diễm kiều của bà nhiều nhất là trên trán, trên mắt và trên cánh mũi, nhưng không sao đâu bà lấy ngón tay trỏ vơ vét hết cho vào mồm, bà nuốt ừng ực xong rồi núc ngón tay trỏ nghe chùng chục….Ái ân nào rồi cũng kết thúc, hai bên rất vừa ý nhau, ngấm ngầm hẹn tái diễn nhiều và nhiều lần nữa. Một vài hôm sau Thái hậu tặng thưởng cho chàng nhiều kim ngân, gấm vóc lụa là, châu báo. Quan trọng nữa là bà cần gặp Lã Vi, trước là cám ơn hắn, sau đó nhờ hắn vận động với Tần Vương, cần mở ngoặc (Bây giờ không thể gọi là Tần chúa nữa mà phải gọi là Tần Vương vì nước Tần sau khi hàng phục ba bốn nước chư hầu lân bang, Tần mạnh lắm rồi nên tự xưng mình là Vương quốc, chỉ đứng sau nhà Châu thôi) cho Lao Ái một chức quan nho nhỏ nào đó ở trong triều (loại hoạn quan, thái giám). Kết quả thì Tần Vương cũng phong cho hắn chức Trường Tín Hầu để trông coi sạch sẽ ngăn nắp cung điện cũ ở Sơn Dương, cách cung điện mới nầy vài chục dậm.

Chàng và nàng cứ mãi mê đắm say sướng vui dục vọng thân xác rồi quên đi thời gian. Đã hơn một tháng rồi, theo lẽ phải có kinh nguyệt chứ, đợi hoài mà không thấy là sao. Chuyện gì đây ta, hay ta đã có nòng nọc trong bụng rồi chăng?  Nghĩ đến đó Thái hậu rất lo sợ, vội tìm “quân sư” Lã Vi nhờ chỉ giáo phải làm thế nào, chớ để cho thằng Tần Chính biết được thì lớn chuyện lắm đấy, ai mà gánh vác nổi. Lã Vi dạy rằng “Trước tiên bà phải giả bệnh liệt giường vài hôm, Tần Chính thế nào cũng vào thăm bà. Bà sẽ nói với nó như vầy: gần đây mẹ thường chiêm bao thấy bố con, ông buồn lắm, có lẽ ông không thích ở cung điện nầy đâu. Thôi thì mẹ cũng già rồi, đã đến lúc nghĩ chuyện tu hành, con hãy để mẹ sang ở bên cung điện cũ, trước là đốt vàng mả, hương khói cho phụ vương, sau đó cũng tiện việc tu hành của mẹ, mẹ mong con đừng cản trở mẹ nghe con”. Tần Vương tuy là đứa bạo ngược hung tàn nhưng đối với mẹ thật hiếu thảo nên y đã gật đầu đồng ý và hứa sẽ đến thăm bà rất thường xuyên.

Sau một tháng lau chùi, dọn dẹp và sơn phết Thái hậu chính thức dọn vào cung điện cũ ở Sơn Dương. Bà và Lao Ái đã biến nơi đây trở thành một thiên đàn hạ giới. Bọn xá nhân, tân khách hàng ngày đến chơi lên đến ngàn người. Nào cờ bạc, rượu chè giải trí suốt cả ngày, ban đêm thì đàn ca múa hát, rượu ngon gái đẹp tiếng cười rộn rã suốt canh thâu. Hai ông bà sống rất hạnh phúc bên nhau. Chín tháng hơn nếu tính từ ngày đầu tiên gặp gỡ của hai ông bà, bà sanh cho ông một thằng cu tý. Còn cái nầy vui nữa, bà ở cữ chưa đầy hai tuần, nghĩa là lò bếp chưa khô hẵn thì đã vội hối thúc chồng nhóm lửa lên kho thịt, vậy là chín tháng sau bà lại rặn thêm một thằng cu ty, vị chi là đầu năm sanh một đứa, cuối năm sanh đứa nữa.

Nếu không vì say sưa rồi làm bậy của Lao Ái thì có lẽ vợ chồng nầy sống bên nhau rất dài lâu. Số là như vầy, ngày kia Lao Ái quá say rồi dê con tỳ nữ của vợ. Con nầy sợ quá không biết làm sao, nếu đi mét Thái hậu thì nguy to vì bà rất ghen, con nhỏ có thể bị bà trừng phạt bằng cách móc mắt, cắt lưỡi, thẻo lỗ tai hay lỗ mũi. Cuối cùng, con đó giả vờ ưng chịu rồi thừa cơ bóp thật mạnh hai viên ngọc hoàn của hắn, hắn thét lớn rồi té xỉu ngay, con nầy chạy vọt ra ngoài, gắp rút về cung điện mới, tấu với Tần Vương tất cả mọi chuyện của Thái hậu và Lao Ái. Tần Vương quá tức giận, liền đích thân dẫn một đại đội lính phòng vệ phi ngựa nhanh về Sơn Dương vây cung điện cũ. Trước nhất là bắt Lao Ái cởi quần ra thì đúng là đàn ông, thì xử tử liền tại chỗ bằng cách cho tứ mã phanh thây trước cung điện. Kế đến vào gian phòng riêng Thái hậu thì thấy rõ ràng hai thằng nhóc: một thằng đã biết đi, còn thằng kia thì mới biết bò. Tần Vương sai quân bắt chúng nó cho vào hai bao bố rồi đập vào tường, chúng thét lên một tiếng rồi chết ngay, còn Thái hậu thì ngất xỉu từ khi hay tin Tần Vương bao vây cung điện. Tần Vương bỏ mặc cho mẹ nằm đó, đoạn ra về.

Sáng hôm sau thiết triều, Tần Vương hỏi Thừa tướng Lã Vi có biết chuyện Thái hậu và Lao Ái không? Lã Vi trả lời ú ớ sao đó, Tần Vương bãi chức ông, cho ông một chức nhỏ là quan Đầu mục tại một vùng biên cương giá rét. Người đời về sau khi nói tới Tần Thủy Hoàng, họ luôn oán hận một vì vua hung ác, bạo tàn. Với thần dân của ông, ông đày ải họ xây Vạn lý Trường thành chết hàng vạn, vạn sanh linh, đốt sách, chôn sống học trò. Đối gia đình ông, ông đày ải cha ông (Lã Bất Vi), Từ mẹ ông và nhẫn tâm đập chết hai đứa em cùng mẹ khi chúng còn là những bé thơ vô tội, chưa biềt gì.     Hết.
NGUYÊN  QUÂN.
Tài liệu tham khảo: Đông Châu Liệt Quốc, Bản dịch của: Mộng-Bình-Sơn.

AcDieu

Tin Buồn

2014

01-2014

02-2014

TIME